Khi phái nữ nhảy việc thì như thế nào?
Nghe mà tức anh ách, anh trưởng phòng nhân sự đâu rồi, phải hiến kế cho sếp tuyển người mới đi chứ, sếp mà không có thư ký, người ngoài nhìn vào tưởng công ty mình sắp
Tin nữ thư ký của sếp nghỉ việc chính thức được sếp thông báo trong buổi họp sáng thứ hai đầu tuần. Dù sếp nói một cách thản nhiên, nhưng ai cũng cảm thấy khoảng trống hiện rõ.
Sáng nay, không ai thông báo mọi người ổn định chờ sếp; sáng nay, khi sếp đến, không ai kéo ghế mời sếp khiến sếp phải đánh vật với cái ghế; sáng nay, không ai xếp sắp tài liệu nên sau mấy lần định “nói có sách mách có chứng”, sếp đành “nói vo”. Cũng chẳng ai, sáng nay nhớ là cần mời sếp cốc nước, dù đã gần hai tiếng, căn phòng chỉ mình sếp độc thoại.
Sáng thứ hai, cuộc họp định kỳ đầu tuần, một lần bôi trơn và lên dây cót cần thiết sau những ngày cuối tuần bải hoải, ai cũng muốn được sếp nhìn thiện cảm nên đều cố diện thời trang bắt mắt, dịu mắt để sếp dịu lời nhỡ mình có sai, có chấp chới tiêu chuẩn. Sáng thứ hai, không ai dám đi muộn. Sáng thứ hai, không ai không cố nở nụ cười.
Nhưng sáng nay, rõ ràng đã có một sự thay đổi, sếp không còn kè kè bên cạnh nữ thư ký xinhđẹp đã khiến toàn bộ lũ con trai cơ quan và cũng số ấy chị em phụ nữ thầm mơ, thầm ghen. Sáng thức hai nào, anh em cũng được thấy nụ cười chuyên nghiệp của cô thư ký mà thầm nghĩ trước khi lên đoạn đầu đài, thấy nụ cười như hoa nở cũng đành lòng tu mi nam tử. Sáng thứ hai nào chị em cũng choáng ngợp bởi những bộ cánh của cô thư ký.
Suốt buổi họp không phút nào không dán mắt và thầm tưởng tượng nếu mình có cái váy ấy, giá mình có các số đo ấy thì… có lẽ còn ăn đứt cô thư ký của sếp. Sếp hay mắng cô thư ký trước mặt mọi người, dù với đa số nhân viên, sếp ít khi mắng trực diện. Cô thư ký rất nhã nhặn nhận lỗi, chẳng hay gào lên đòi “lật ngược thế cờ” như cánh nhân viên nữ.
Nên trong câu chuyện ngồi lê công sở những lúc sếp vắng nhà, ai cũng cho là sếp và thư ký giỏi diễn. Chắc chắn sếp chịu không ít áp lực đâu, vợ con này, cấp trên này, đối tác này, nhân viên này. Cánh đàn ông nói, kè kè bên cạnh, sát nách một bông hồng mà hồng đẹp hồng thơm là nhiều gai lắm, không thể không nhiều chuyện phiền phức, nhưng lại nghĩ bụng, bẻ được hồng thì “gai cào xước áo” có thấm gì!
Cánh phụ nữ biện luận: lương trong khung, được tăng đến vài ba lần vẫn không vượt được số hai, phụ cấp chỉ đủ mua đồ tẩy trang, vậy tiền đâu để diện thế, sáng Hồng Kông chiều Hàn Quốc, lúc nào cũng ngát mùi nước hoa châu Âu. Họ rỉ tai nhau: Này cái gì cũng có giá của nó nhé. Nhưng lại nghĩ, giá được ra giá như thế thì cũng quyết “thà một phút huy hoàng…”.
Cơ quan vắng bóng hồng nhan nên rõ ràng buồn. Sếp sinh ra hay cáu kỉnh, nhân viên nem nép ra vào “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên” mà vẫn không khỏi giật mình khi có tiếng động dù rất nhỏ. Những chuyện “tưởng chừng như bí mật” làm ngon các bữa cơm, mặn mà câu chuyện giữa buổi đã không còn, cánh đàn ông ngao ngán, cánh phụ nữ thở dài. Nhưng buổi họp sáng thứ hai dài dằng dặc, tất cả đều hướng về phía sếp, không ai dám nhìn tận mặt, mọi cái nhìn đều hạ đỗ nơi bờ vai, chỗ đống giấy tờ lổn ngổn, nơi dấu tay sếp in trên thành cốc nước, sếp đã mấy lần định cầm cốc nước uống mà rồi lại buông. Ai cũng mong có bóng hồng nhan bên cạnh sếp để mình thi thoảng được đá mắt sang.
Sáng nay cô văn thư có tin nóng, cô thư ký của sếp đã chuyển sang công ty khác, “Lương á, cứ gọi là gấp dăm bảy là ít, vẫn làm thư ký, nghe nói còn được yêu chiều hơn nhiều”.
Nghe mà tức anh ách, anh trưởng phòng nhân sự đâu rồi, phải hiến kế cho sếp tuyển người mới đi chứ, sếp mà không có thư ký, người ngoài nhìn vào tưởng công ty mình sắp sập tiệm đến nơi. Mà này, không được tuyển sơ sài đâu đấy nhé. Phải kỹ lưỡng như thi hoa hậu ấy chứ, phải cho thiên hạ lác mắt ra, hồng nhan cơ quan là hồng phúc chung mà.
Leave a Reply